Mất rồi mới biết là đau
Khi còn lại chẳng coi nhau ra gì
Khuất mặt mới biết là đi
Lúc kẻ mắt có thấy chi đâu mà
Mất rồi mới biết là xa
Khi con xem cũng như là hư vô
Tuột tay mới thấy hồ đồ
Lúc còn nắm được coi đồ bỏ đi
Mất rồi mới biết phân ly
Khi còn chẳng luyến thương chi chút nào
Lỡ mồm mới biết nao nao
Lúc đang giận chỉ muốn đào mà chôn
Mất rồi mới biết bồn chồn
Khi con chẳng quản có tồn tại không
Ngoảng mặt mới biết cảm thông
Lúc ghét chỉ muốn không trông thấy hình
Mất rồi mới biết là tình
Khi còn hờ hững lặng thinh không lời
Quay chân mới biết tiếc đời
Lúc đang có lại muốn thời bỏ đi
Trần gian nghịch lý vân vi
Có không thấy quí mất thì xót xa
muontrungg@gmail.com